sao mà thơ mộng vô cùng. Tay thằng Miên vừa lần lần quanh eo của Phương, vừa tìm chỗ đầu dây kéo. Thấy hắn cứ lần lần tìm cái gì miết, Phương nhả dương vật ra, hỏi hắn: – Mần gì vậy… anh mò mò… làm nhột muốn chết hà! Thằng Miên cười, đáp lại: – Hì hì… tìm cái dây kéo… đặng tuột cái quần nè… nó đâu mất tiêu rồi cà… Phương mỉm cười đáp lại nụ cười của hắn. Thằng Miên thấy cô không nói gì nữa, nhưng hắn nghe cái xoẹt, rồi làm như cái eo chỗ cái quần lụa của cô nó rời ra. – Đó… mần gì thì mần đi… Cô