mở, trong khi lúc ông đi xuống dưới nhà thì ông đã khép cửa lại rồi, mà Diễm Trang vẫn còn đang nằm vậy thì ai mở cửa này đây nhỉ. Ông không còn thời gian mà nghỉ ngợi nhiều vì sợ chuyến đi sẽ muộn, nên ông đến gần bên Diễm Trang mà gọi: – Diễm Trang em ơi! Thức dậy đi em, trời sáng rồi đó! – Em hông thức dậy đâu! Em muốn ngủ nữa cơ!!! – “Dậy đi em đừng ngủ dây dưa, dậy đi em đừng có ham mơ” um nà!! – Ơ anh dám véo mặt của em sao? Hi Hi Diễm Trang cười khúc khích và nũng nịu khi biết ông Vinh