mấy năm nay cô ấp ủ. Ánh mắt của Diễm Trang ứa lệ đong đầy trong tròng mắt nhìn ông Vinh mà nói: – Chúng mình đổi cách xưng hô lại như buổi ban đầu gặp gỡ được không bác? – Diễm Trang nghe bác nói này! Thời gian trôi qua thì không thể nào quay lại được, dẫu rằng bác là người đứng bên lề hạnh phúc nhưng bác vẫn vui vẻ và chấp nhận. – Xưng hô anh với em cũng không được sao bác? Cháu rất muốn – Diễm Trang! Bác khó nói quá Đúng là tình xưa nghĩa cũ khó phai mờ, họ vẫn ôm ấp vỗ về nhau, từng câu chữ