thình thịch. Gió lùa qua cơ thể cô, qua vài cọng lông lơ phơ còn dính trên mu lồn của cô. Phương hít một hơi dài, cô không còn nghĩ được gì nữa, cô bắt đầu rảo bước chân. Sân trước nhà Phương vắng vẻ, cũng chẳng khác gì sân sau nên lúc đi Phương có phần khá tự tin. Cô từ sân đi men theo con đường mòn nhỏ. Đường ngắn nhưng bước chân cô sao chậm chạp, mãi mới tới cuối đường. Càng gần ra đến chỗ ánh sáng ngoài đường lớn bước chân cô càng chậm lại. Phương men theo vách tường của TTYT. Cô không vội đi