Đi về, tui đi chung với bé Trang. Đang đi thì cái xe đạp trở chứng, đứt xên. Thấy vậy bé Trang kêu tui lên xe, bé chở về. Hế hế, hên quá xá, tao iu mày quá xe cổ ơi. Chạy được một đoạn, tui lấy hết bình tĩnh hỏi Trang:
– À Trang nè, cho anh hỏi cái này nha…
– Ừ, gì dạ anh? – Bé nhỏ nhẹ.
– Em… có bạn trai chưa? – Tui run như cầy sấy.
– Chưa, em chưa thấy ai hợp với em hết… hì… – Bé cười dịu dàng.
– À, em thích thằng hồi nãy hả? Anh thấy em nói chuyện cũng hợp với nó quá chứ. – Câu nói ngu nhất tui từng nói. Vì nó mà tui sống đau khổ trong ba tháng trời.
– Hì, cái anh hồi nãy đó hả? Em thấy ảnh nói chuyện cũng vui lắm. Em thích mấy người như vậy. – Bé Trang ngây thơ trả lời mà không biết tui đang sợ.
– Ừ…. – Tui ậm ừ.