ngoạc nhìn không ra đâu vào đâu. Cô giáo cười. – Không sao đâu em, dần rồi nó quen ấy mà. – Nhưng mà sao em không uốn được đẹp như chị viết nhỉ? – Đâu để chị xem nào, à chữ này phải viết như này. Đưa tay đây chị bảo. Mình xòe tay ra, cô giáo đứng khom khom từ đằng sau rồi cầm tay mình uốn từng nét. Ôi dcm, hình như đầu mình cọ vào ngực của cô giáo thì phải. Đầu không dám nhúc nhích. Tay thì cứng đơ. – Mềm tay ra em, sao mà tay cứng đơ thế. – Em không biết được, chắc tại em không có hoa tay