quên. Bác biết không? – Diễm Trang! Bác biết chứ! Có thể hết cả cuộc đời của mình bác sẽ không bao giờ quên được cái ánh mắt nụ cười, cái vóc dáng của cháu đã khắc ghi trong tâm trí của bác rồi. – Bác… Bác… Hai ánh mắt của hai người đưa tình nhau qua lại một hồi thì cũng phải dừng, ông Vinh dùng bàn tay phải rắn chắc nâng chiếc cằm của Diễm Trang lên, nhưng mà hôm nay bàn tay đó sao nó dịu dàng vô cùng. Ông Vinh một bàn tay nâng cằm, một bàn tay ốp trọn vẹn lên gò má nũng nỉnh mịn màng của cô mà