thân hình cô rồi nhác nhìn thấy cái mặt nạ cô đang đeo. Đột nhiên, ông ta lắp bắp, hét toáng lên: – Trời đất ơi… ma… bớ người ta… có ma… Người đàn ông hốt hoảng, loạng choạng rồ máy xe rồi ngã lăn đùng ra đường. Khi người đàn ông ngã ra đường, hét lên thì lúc đó Phương mới thu hết can đảm tiếp tục nhẹ nhàng chạy băng qua đường đi về phía chợ thị trấn. Cô bỏ chạy lần này thiệt nhanh, đến khi tiếng la của người đàn ông kia chỉ còn là tiếng vọng nhỏ xíu. Phương chạy một đoạn ngắn, dù mệt, hơi thở