Đứa bé không mang theo thật sao?
Không cần, đứa bé này là sỉ nhục cả đời của tôi, nếu mang theo, tôi trở về nhà cũng chết.
Vậy được rồi, chúng ta đi.
Đinh Nhị Cẩu thở dài, sắp đi tới cửa, Dương Phụng Tê quay đầu lại nhìn đứa bé nằm ngủ ở trên giường, sau đó quay lại nắm góc chăn đắp kín người đứa bé, dứt khoát xoay người ly khai khỏi nhà.