mình và nở một nụ cười như tỏa nắng… Một ngày khác, thiếu nữ mộc mạc trên đường đi chợ về, Hoàng dắt xe đạp theo cạnh, hai người đang cười nói vui vẻ thì chợt im bặt vì thấy dáng một người đang đứng chống tay ngang hông như thể đợi đòi tiền mãi lộ ngay trước cổng nhà. “Thôi anh về nhé!” “Dạ! Mà… em tên Liên…” Ba năm sau đó… Mưa tầm tã… Hoàng đứng như chết lặng trước cổng nhà Liên, mặc cho từng hạt mưa lộp bộp lên thân hình đã trở nên gầy gò.